Phép thử tình yêu
Anh là một người đàn ông đúng mực và nam tính.
Chỉ trừ việc lúc tôi chuẩn bị xuống xe, anh đã kéo mạnh tôi lại để hôn tôi.
***
Ngọc Lan
Tôi và anh sẽ làm đám cưới, một đám cưới trong mơ! Với tôi, không người đàn ông nào có thể hoàn hảo được như Hoàng, và vì anh quá hoàn hảo, cho nên tôi càng thấy mình tài giỏi khi có thể trói chân một người đàn ông như thế!
Ngày anh ngỏ lời, tôi như đang mơ. Buổi ăn tối lãng mạn sau một năm quen nhau của hai đứa bỗng sáng bừng lên vì ánh nến. Anh chàng phục vụ mang ra một bó hồng thật lớn, trên đó có tấm thiệp nhỏ ghi "Hãy là vợ anh!" cùng một chiếc nhẫn lấp lánh. Tôi lúc đó, trong con mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh, đã hãnh diện gật đầu.
Tôi hạnh phúc suốt một tuần sau đó! Vì người vừa cầu hôn tôi là người mà biết bao cô gái mơ được một lần chạm tới.
Hoàng lớn hơn tôi hai tuổi, là giám đốc của một công ty chuyên về thiết bị điện lạnh. Anh phải bay khắp thế giới cho những chuyến nhập hàng, và quỹ thời gian cho cuộc sống riêng tư ngoài công việc của anh vô cùng ít ỏi.
Nhiều lần tôi tự hỏi, vì sao anh lại có thể chú ý đến tôi? Có phải vì tôi luôn tỏ ra cao ngạo? – điều những người đàn ông cảm thấy thích khám phá nhất ở một người phụ nữ.
Anh thì đẹp trai, giàu có, nói tiếng Anh như gió và đã đặt chân đến hàng chục đất nước. Anh có nét lịch lãm của một người thành đạt, trang phục tươm tất, đôi mắt biết nói và rất nhiều tài lẻ. Anh hát hay, thuộc rất nhiều ca khúc nổi tiếng, vẽ những con vật ngộ nghĩnh rất đẹp, và thỉnh thoảng còn rất trẻ con khi sẵn sàng đi ăn kem cùng với tôi.
Tôi có một đứa bạn trai rất thân tên Lâm. Nhiều người bảo rằng sẽ không thể có một tình bạn nào tồn tại giữa một đứa con trai và một đứa con gái. Nhưng tôi lại thấy điều đó hoàn toàn có thể, nhất là khi chàng trai đó là... gay! Lâm không giống những chàng gay khác, vì nó tinh tế, nam tính, rất hiểu chuyện và luôn lắng nghe tôi.
Tôi là một trong những người hiếm hoi biết bí mật của nó, chúng tôi thân nhau cũng đã được gần bốn năm. Tôi còn cùng nó mua chung một cặp áo màu xanh như minh chứng cho tình bạn và tiện thể "giả vờ" làm tình nhân của nhau những lúc gia đình chất vấn nó.
Lâm rất chu đáo. Nó có thể cho tôi ý kiến xem màu phấn nào hợp với tôi nhất, có thể đi mua thuốc ngừa thai cho tôi, hay thậm chí là mua cho tôi cả những miếng băng vệ sinh của phụ nữ.
Lâm rất tuyệt! Tuyệt hơn rất nhiều gã đàn ông trên đời này...
Từ khi làm bạn với nó, tôi tìm hiểu rất nhiều thông tin về cuộc sống của những người thuộc giới tính thứ ba. Tôi biết rằng họ luôn phải che giấu thân phận thật sự của mình và còn phải gánh chịu những hậu quả tâm lý rất nặng nề khi không thể là chính mình. Nhiều người lấy vợ, có con, rồi đau khổ triền miên trong vũng lầy hôn nhân cùng hàng tá trách nhiệm, trong khi chính họ lại cần một bờ vai rắn chắc khác.
Sẽ thật sai lầm khi cho rằng đồng tính là phải ẻo lả! Vì Lâm và rất nhiều chàng gay khác mà tôi biết nhìn đều rất nam tính, sẽ không ai có thể biết họ là người đồng tính nếu họ không nói ra. Mà ở cái thời "loạn lạc" này, những lằn ranh phân cách của giới tính rất mỏng manh. Có chàng luôn hoa hòe chải chuốt, quần lúc nào cũng bó sát, cử chỉ điệu đà đồng bóng, ấy thế mà lại là "trai thẳng" một trăm phần trăm, và ngược lại, khối chàng nam tính đầy mình, cơ bắp cuồn cuộn, mở miệng ra là cưa em gái này em gái nọ thì lại là những chàng gay chính cống! Chưa kể những chàng có xu hướng lưỡng tính, khi đi với trai, khi lại về với gái. Ôi nhức đầu lắm!
Việc tìm hiểu cuộc sống của một người mà không nhận được sự đồng ý của người đó, tôi nghĩ là một sự xúc phạm! Và vì thế, tôi sẽ không động đến hay bàn luận gì về giới tính của người khác, nếu điều đó không liên quan đến tôi.
Nghĩ đến đó, chợt tôi chạnh lòng nhớ lại. Đôi lúc ở cạnh tôi, Hoàng có vẻ lơ đãng lắm! Những hành động âu yếm bình thường của tình nhân với nhau đều do tôi chủ động. Hoàng chỉ thỉnh thoảng hôn nhẹ lên tóc, chứ ít khi anh ấy chạm vào những điểm nhạy cảm trên người tôi. Tôi hỏi thẳng thì anh ấy bảo là do nghĩ đến công việc còn dang dở, rồi xin lỗi tôi và đền cho tôi một nụ hôn nóng bỏng. Chỉ đến khi đó tôi mới thôi hờn dỗi.
Hay là Hoàng cũng nằm trong thế giới bí ẩn của những người đồng tính? Tôi có quyền nghi ngờ, vì đây là hạnh phúc cả đời của tôi. Và tôi nghe nói là những chàng đồng tính rất dễ dàng nhận ra nhau nhờ cái giác quan thứ sáu nào đó. Điều đó làm tôi nảy ra một ý định điên rồ...
Triều Lâm
Lan nhờ tôi thử người yêu của nó! Một đề nghị mà nếu không là bạn thân thì không đời nào tôi để cho nó yên! Tôi rất biết ơn sự cảm thông của nó với bí mật của tôi. Nhưng bắt tôi phải làm một việc quá sức mình như vậy thì thật khó quá!
Tôi không hoàn toàn cởi mở như những người bạn gay khác, ngoại trừ với Lan, có lẽ không ai biết tôi mang giới tính thứ ba. Ở chỗ làm hay về nhà, tôi luôn cư xử đúng mực và ra dáng một thằng đàn ông, vì vốn dĩ hình dáng con người tôi là vậy.
Tôi rất sợ những người quá thoải mái với giới tính của mình. Họ nghĩ như vậy là dũng cảm, còn tôi lại cho đó là khờ, nhất là khi mình đang sống trong một xã hội mà giới tính còn là một vấn đề nhạy cảm. Tôi sẽ không được bình yên nữa nếu một ngày nào đó người ta phát hiện ra tôi có một khác biệt lạ lùng so với những người đàn ông khác, hội những thằng bạn của tôi sẽ cho tôi ra rìa, đồng nghiệp sẽ xì xào sau lưng tôi, nhiều người sẽ bàn tán, rồi chuyện sẽ thế nào khi đến tai gia đình tôi trong lúc ba mẹ đang hối tôi lập gia đình...
Tôi vẫn bị những người đồng tính khác nhận ra. Đôi khi chỉ cần nhìn vào mắt nhau hai giây, tôi và họ lập tức nhận ra nhau. Nhưng tôi sẽ từ chối mọi lời đề nghị khiếm nhã, vì tôi không muốn mang tiếng trong lúc đang xây dựng sự nghiệp cho mình. Việc tôi giãi bày với Lan trong một buổi say rượu hoàn toàn nằm ngoài dự định, nhưng cũng may Lan là người hiểu chuyện và biết cảm thông.
Có quá nhiều gay không biết vì oán giận cuộc đời hay sao mà vẫn thường sa chân vào những nơi không sạch sẽ, làm những điều không phù hợp với thuần phong mỹ tục. Vì những chuyện như thế nhan nhản trên báo hằng ngày nên người ta mới quy chụp cho đồng tính những điều không đẹp, chứ một người sinh ra đâu được quyền chọn cho mình giới tính!
Lan sống quá mạnh mẽ. Một đứa con gái cá tính luôn là nỗi sợ và cũng là nỗi khao khát của những thằng đàn ông. Tôi quý nó vì cái tính chân thành với bạn bè, chưa bao giờ chơi xấu bạn hay ghen tị vì người ta giỏi hơn mình, nó cứ lẳng lặng làm việc và tiến thân bằng cố gắng của mình. Nghe tin nó sẽ lấy chồng, tôi mừng đến rơi nước mắt. Vậy mà bây giờ nó nhờ cậy tôi một việc tày đình như thế!
Tôi kiên quyết từ chối. Nhưng Lan khóc, nó trách tôi không biết lo cho hạnh phúc cả đời của nó, rằng tôi là một đứa bạn quá vô tâm...
Cuối cùng, tôi cũng xiêu lòng chấp nhận. Tôi sẽ phải làm một việc mà cho dù kết quả thế nào, ít nhất cũng sẽ có một người trong ba chúng tôi bị tổn thương vĩnh viễn...
Ngọc Lan
Một chút nước mắt là có thể khiến cho Lâm xiêu lòng, nó vẫn rất đàn ông đấy chứ!
Có thể tôi đang bị điên. Nhưng tôi luôn cảm thấy thích thú trước những gì bí ẩn. Tôi muốn mở tất cả những cánh cửa trước mặt mình, cho dù nó có nhiều lớp khóa. Tôi luôn là người quyết định! Từ việc mở cánh cửa đó như thế nào, thậm chí đến khi đã mở được, tôi vẫn có quyền không bước qua cơ mà.
Nhìn Lâm ái ngại, tôi cũng hơi áy náy. Nhưng cái háo hức khi một trò chơi sắp bắt đầu làm tôi phấn khích hơn cả. Tôi bảo Lâm tuần sau đến nhà tôi, khi Hoàng kết thúc chuyến công tác châu Âu và trở về thăm tôi. Tôi sẽ sắp đặt một cuộc hẹn, và tìm cớ để hai người đó được tiếp cận nhau trong cự ly gần nhất.
Tôi cảm thấy không yên tâm lắm nên đã bắt Lâm phải hứa danh dự với tôi là sẽ làm đến cùng. Vì thật lòng tôi không muốn mình lấy phải một chàng gay, dù tôi đã yêu anh bằng cả trái tim.
Lâm hỏi tôi: "Nếu anh ấy không phải là gay?".
Tôi đáp: "Thì ai về nhà nấy, quên đi chuyện này, tao sẽ không hé môi nửa lời! Hoàng cũng là người lịch sự, anh ấy không thích bàn tán về đời tư của người khác đâu!".
Lâm hỏi tiếp: "Còn nếu ngược lại?".
Tôi thoáng ngập ngừng. Ừ nhỉ, nếu lỡ đúng là vậy thì sao nhỉ? Tôi vẫn chưa nghĩ gì nhiều đến cảm nhận thật sự của mình trong trường hợp này.
"Thì tao cho mày luôn!"
Lâm lặng im quay đi, đưa ly cà phê lên miệng uống hết những giọt cuối cùng...
Triều Lâm
Tôi đến nhà Lan đúng như những gì hai đứa đã lên kế hoạch. Hôm nay Hoàng sẽ ghé thăm, và đó là cơ hội để tôi làm tròn lời hứa của mình.
Tôi chỉ mong sao Hoàng không phải là gay để Lan có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Còn tôi, sau khi phép thử bất thành, sẽ biến mất và không bao giờ gặp lại Hoàng nữa.
Cánh cửa bật mở, người đàn ông của Lan bước vào. Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh.
Hoàng rất đẹp trai, ở anh có vẻ khỏe khoắn của một người chăm rèn luyện thể thao và khí chất của một doanh nhân thành đạt. Tôi cảm thấy hơi choáng váng, phải mất gần năm giây để tỉnh táo lại.
Lan đón Hoàng ở ngay cửa chính. Tôi biết Lan rất yêu Hoàng qua cái cách nó nắm tay Hoàng và hôn nhẹ lên má anh.
- Đây là Lâm, bạn thân của em! – Lan hướng về phía tôi, không quên đá mắt một cái để nhắc tôi rằng trò chơi đã bắt đầu.
- Chào em! – Hoàng đi tới gần tôi, chìa tay ra như cách những người đàn ông vẫn làm khi gặp một người mới.
- Chào anh! – Tôi để mặc bàn tay mình mềm đi trong tay anh.
Cái cảm giác đó xuất hiện! Một loại cảm giác đặc biệt chỉ có khi tôi nghĩ rằng người trước mặt mình là gay, mặc dù cho tới lúc này, mọi cử động của anh đều rất đàn ông!
Sau những lời giới thiệu cơ bản nhất cho hai người mới quen, theo đúng kế hoạch, Lan giả vờ đi siêu thị mua đồ về nấu ăn cho cả ba người. Còn tôi sẽ ngồi trò chuyện với anh và tìm cách thử anh.
Lan vừa đi khỏi, anh đã lấy cái điều khiển ti vi, bật ngay một trận đá bóng trên kênh thể thao. Tôi thầm thở phào, vì tôi cũng không biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào.
- Em làm bạn của Lan được bao lâu rồi? – Hoàng khơi chuyện.
- Dạ, đã bốn năm!
- Ừ.
Anh bỏ lửng câu hỏi, không nói thêm bất cứ điều gì. Điều đó không làm tôi thoải mái, tôi cảm thấy rất bất an. Vì tôi chơi với rất nhiều đàn ông "nguyên chất", họ rất thích nói chuyện và nói rất nhiều. Khi gặp một người bạn mới, họ sẽ nói chuyện một cách thoải mái, đôi lúc sỗ sàng, nhưng sau đó sẽ dễ dàng làm bạn của nhau.
Hoàng thì ngược lại. Chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi. Không nói gì.
Tôi tự đánh lừa mình. Có thể vì anh thuộc giới thượng lưu, cho nên việc anh không dễ dàng làm quen hay kết thân với một người mới quen cũng là dễ hiểu.
Tôi đành phải phá vỡ không khí ngột ngạt đó bằng một câu chuyện. Tôi đã chọn du lịch làm điểm bắt đầu. Vì tôi rất mê du lịch, và cũng từng đi nhiều nơi.
Hoàng với tay tắt cái ti vi khi trận bóng đang đến hồi gay cấn, chăm chú nghe tôi thao thao bất tuyệt về những nơi mình đã đi qua. Thỉnh thoảng anh thêm vào vài câu hỏi, nhưng tôi biết chỉ là hỏi dò, vì có khi anh đi đây đi đó còn nhiều hơn mười thằng tôi cộng lại.
- ... và cuối cùng là em phải xin lỗi, vì đã lỡ đi giày vào nhà của người Malaysia!
Anh không cười vì câu chuyện đó không hề mắc cười. Nhưng anh bắt đầu nói với tôi về kinh nghiệm của anh khi đi du lịch, và cả những kiến thức thực tế của anh nữa. Giọng nói khi Bắc lúc Nam của anh đúng là rất tuyệt. Tôi chỉ biết ngây người và gật gù liên tục trước sự thông thái quá mức của người đàn ông này.
Cuộc nói chuyện diễn ra suôn sẻ suốt hai tiếng đồng hồ, tôi nghĩ rằng cái "đài thu sóng đồng tính" của mình đã nhầm. Anh đã nói chuyện với tôi như những người đàn ông, tuyệt nhiên không hề có một cử chỉ nào thái quá.
Nhưng có một hậu quả không thể tránh khỏi mà tôi đã lường trước, đó chính là tôi đã say nắng anh! Và hoàn toàn mong muốn được tiếp tục khám phá con người lịch lãm này.
Lan về, tôi đoán nó đã cố sức la cà hết nơi này đến nơi khác để chừa thời gian cho tôi và anh. Thấy nó khệ nệ vác đồ, anh lập tức bật dậy chạy ra đỡ hộ. Tôi nhìn nó mỉm cười khẽ lắc đầu, ngụ ý chúc mừng nó vì anh là một người đàn ông đích thực.
Chúng tôi đã có một buổi tối thật tuyệt, trong những câu chuyện liên tu bất tận về những chuyến đi, công việc, cuộc sống, và cả đám cưới sau này của hai người đó nữa! Chúng tôi vừa uống rượu vừa nói chuyện, thân thiết như ba người bạn rất thân.
Một chút ghen tị nổi lên trong lòng tôi khi tôi thấy anh trao cho Lan những ánh nhìn âu yếm, nhưng trên hết vẫn là cảm giác hạnh phúc cho đứa bạn thân nhất của tôi.
Cuối buổi, anh đưa tôi về. Anh lái xe rất cừ, dù đã uống khá nhiều rượu. Tôi cũng đang ở trong tình trạng lâng lâng của hơi men, thỉnh thoảng cười một mình như một đứa trẻ bị bệnh tự kỷ.
Anh là một người đàn ông đúng mực và nam tính.
Chỉ trừ việc lúc tôi chuẩn bị xuống xe, anh đã kéo mạnh tôi lại để hôn tôi.
Ngọc Lan
Tôi nghĩ Lâm giấu tôi điều gì đó! Nó cứ lẩn tránh tôi hết lần này đến lần khác.
Khi tôi hỏi nó về kết quả của trò chơi, nó bảo Hoàng không phải là gay, và tôi có thể yên tâm về người chồng chưa cưới này. Tuy nhiên, linh cảm cho tôi biết câu chuyện này không đơn giản như thế! Tôi cảm thấy những khoảng cách trong cách nó đối xử với tôi dạo gần đây. Không lẽ tôi đã làm nó tổn thương? Hay là trong quá trình "thử", nó đã yêu anh, rồi biết anh không phải là gay nên nó tuyệt vọng, muốn tránh mặt tôi?
Tôi ngồi suy nghĩ, cảm thấy mình rất có lỗi với Lâm khi đã bắt nó làm một điều trái khoáy như vậy! Nếu bây giờ nó có yêu anh thật, thì tôi cũng sẽ không trách gì, vì chính tôi là người đã bày nên cái trò oan nghiệt ấy.
Buổi chiều thứ Sáu, theo đúng lịch, chúng tôi sẽ cùng nhau đi ăn tối. Nhưng tôi muốn dành cho anh một sự bất ngờ đặc biệt. Tôi lẳng lặng qua nhà anh mà không báo trước, tôi muốn làm ngược lại quy trình của hai đứa, lần này chính tôi sẽ là người đón anh đi ăn. Chắc anh sẽ vô cùng ngạc nhiên và thích thú!
Tôi bấm chuông cửa nhà anh. Sau đó gần mười lăm phút, tôi mới nghe tiếng bước chân đi về phía cửa. Có lẽ anh đang tắm.
Anh rất bất ngờ khi thấy tôi đứng đó, còn tôi thì tinh nghịch làm điệu bộ như mình đang là một món quà không mong đợi được gửi cho anh qua đường bưu điện. Anh bảo tôi vào nhà vì trong lúc này tôi rất muốn tự tay ủi bộ đồ mà lát nữa anh sẽ mặc khi chúng tôi đi ăn. Nhưng khi đến gần phòng ngủ của anh, bất giác tôi cảm thấy có gì đó là lạ. Mặc cho anh tìm cách ngăn cản, tôi vẫn tiến thẳng vào bên trong...
Mặc cho anh kêu với theo đến thế nào, tôi vẫn một mình băng băng trên đường ra khỏi ngôi nhà đó. Tôi cũng không còn bận tâm đến buổi tối của chúng tôi, và có lẽ sau những giọt nước mắt này, ngày mai tôi sẽ mạnh mẽ hơn để sống tiếp cuộc đời của riêng mình.
... Ở góc tủ quần áo lớn trong phòng ngủ của anh có một cái vạt áo chìa ra, màu xanh với dòng chữ "Best friend forever" be bé tôi đích thân thêu tặng không lẫn vào đâu được.