Gửi bài:

Những khoảng cách khiến ta gần nhau

Nhưng đúng là cô nhớ thật, đi đâu cũng thấy anh. Dưới gốc cây cô đứng, trên ghế đá cô ngồi. Cô nhớ ngày đầu họ gặp nhau, thầm nói đó hẳn là định mệnh, rồi khẽ cười.

***

Năm anh 16 tuổi, cô 17 tuổi, họ gặp nhau lần đầu, tại trường. Trường tổ chức cắm trại hai ngày một đêm, cô vì quá háo hức mà ban đêm không ngủ được. 3 giờ sáng, cô nhìn thấy thằng em kết nghĩa đang cùng bạn đi chơi, liền rủ nó đi dạo cùng mình. Đầu tóc bù xù, mặt mày ngái ngủ, bận trên người là áo thun xanh cùng quần đùi ngắn ngủn, trông cô rất rất buồn cười. Vậy mà sao anh lại chú ý đến bộ dạng đó như thế. Cùng ngồi vắt vẻo ở lan can trường, anh thấy hình như lòng hơi run khẽ. Cô ngồi im lặng, cho cái lạnh buổi sớm thấm vào chân, cũng thấy trong không khí có gì đặc biệt. Chuông lòng lanh canh gõ.

bối rối

Năm anh 17 tuổi, cô 17 tuổi, 4 tháng nữa mới tới sinh nhật cô, họ vô tình gặp nhau trên facebook. Kết bạn không do dự. Tối tối họ tám nhảm cả giờ liền. Cô cảm thấy rất vui vẻ, nhưng gần thi đại học rồi, cô cần khóa facebook để tập trung ôn thi. Dù vậy khóa facebook đi, cô thậm chí càng mất tập trung hơn. Cả ngày không thể không suy nghĩ nhiều, trong lòng cũng rất rất khó chịu. Tối đành mở ra, ngồi đợi. Không biết anh có cùng cảm xúc?

"Right from the start
You were a thief
You stole my heart
And I your willing victim..."

Năm anh 17 tuổi, cô 18, ước mơ nhiều. Lại đến lượt anh thi đại học, cô bận cho những dự tính riêng ngoài giờ trường lớp. Học nấu ăn, nấu ăn ngon là bí quyết giữ chồng. Học thiết kế, ước mơ mười mấy năm nay cô mong đợi. Học trưởng thành, cô bận bịu cho công việc làm thêm. Tối tăm mặt mũi, ban đêm về nhà, lại bật máy tính ngay rồi không ngừng chờ đợi, chờ biết đâu anh onl facebook. Cô thường mò mẫm trên face, kết bạn tất với mấy em nữ xinh xinh mới vào trường. Khóa mới vào toàn nữ tú, dáng vẻ ưa nhìn, ăn nói dày dạn, hậu sinh khả úy. Cô thấy lòng lo lo ra phết! Cũng chẳng hiểu sao lại lo. Cô vốn không thích yêu người nhỏ hơn tuổi, trẻ con, phiền phức!

Năm anh 18, cô 19. Hai người chung trường đại học. Cô mừng rỡ chẳng để lộ ra ngoài. Lúc nào cũng thấy bầu trời thật là xinh đẹp. Người vui cảnh cũng vui theo. Họ thường ngồi cùng nhau xem hoạt hình. Cô thích hoạt hình, anh cũng vậy. Họ lại thường ngồi cùng nhau nghe nhạc. Gu âm nhạc của nhau, nghe đều thích. Thi thoảng cô vu vơ hát, anh chê cô hát dở. Cô bảo: "Con nít thì biết cái gì?" Anh làm thinh, cô cười hi hi rồi hát tiếp, có khi còn ngoác mỏ ra hát thật to như trêu ngươi anh, vừa hát vừa kéo kéo tà áo anh, hoặc vẹo má, bóp mũi, hoặc cầm bút tô vẽ nguệch ngoạc trái tim lên tay anh. Anh chẳng giận nữa, ngồi chọc lại. Hai đứa con nít ngồi đùa.

Mọi người nói họ là một cặp, chẳng ai trong hai người phủ nhận, nhưng cũng chẳng thừa nhận bao giờ. "Phi công trẻ lái máy bay bà già". Cô luôn dè chừng những định kiến. Rảnh rỗi cô lại lên thư viện, anh thì ngồi chơi sân bóng, cô hay ở trên lầu nhìn xuống, nhòm xem anh đang làm gì, có em nữ nào ở cạnh không. Có thì cũng chỉ dò hỏi vài câu bâng quơ, ra vẻ chẳng quan tâm gì. Mấy người theo tán, cô vui vẻ tiếp chuyện, nhưng trong lòng không buồn để ý. Anh chẳng hỏi han gì, cứ chị chị em em. Tối vẫn cứ tám nhảm đều. Chợt cô thấy lòng vu vơ quá.

"Trẻ con, em đang nghĩ gì thế?"

nghĩ mông lung

Năm anh 19, cô 20. Cô chuẩn bị đi du học. Học bổng miệt mài ngày đêm rồi cũng được. Tiền làm thêm chăm chỉ cũng vừa đủ. Anh chợt thấy lòng bùi ngùi, tim không đập được, cũng ra sức học hành xin học bổng. Tối có lẽ vẫn cứ tám nhảm, nhưng 4 năm không gặp, làm sao chịu được chứ? Chưa kể đến người bản địa, du học sinh Việt sang bên đấy hẳn tài sắc vẹn toàn, lại tự lập, mạnh mẽ nam tính như cô vẫn thích. Trẻ con như cô, bơ vơ xa xứ, gặp trai đẹp đồng hương giúp đỡ, thế nào cũng đổ ngay. Mấy ngày liền anh đứng ngồi không yên, cô thì chỉ lo tíu tít tưởng tượng viễn cảnh tươi đẹp bên nước ngoài. "Đồ trẻ con, không biết nghĩ gì (cho mình) cả..."

Ngày ra sân bay, anh theo tiễn, cô khóc hết nước mắt. Mũi chảy tùm lum, anh đứng phì cười. "Bẩn thật đấy!" rồi đưa cô khăn giấy, chỉ tổ làm cô khóc to hơn. Cả sân bay ngoái lại nhìn. Anh giơ tay ra định ôm, nhưng rồi chỉ vỗ lưng an ủi. Điều gì làm anh thay đổi ý định?

4 năm du học, cô thấy mình trưởng thành nhiều. Nhưng thương nhớ cũng nhiều. Thời gian đầu sáng nào cô cũng thức dậy thật sớm, lên mạng ngồi tám cùng anh. Cô kể bên này lạnh, giờ giấc cô chưa quen, người Việt nhiều, thấy đỡ buồn nhưng vẫn nhớ VN lắm. Nhớ nhà, nhớ người... Anh cũng khuyên cô cố gắng. Nhưng lượt onl của anh cứ thưa dần, thưa dần, thưa hẳn. Ảnh của anh và cô bé nào đó thường xuyên được up lên trang của bạn thân anh, có tag anh vào. Rất nhiều, gần gũi và thân mật. Người ta bảo "Xa mặt cách lòng", cô gật gù khen đúng, chỉ cmt "đẹp đôi thật đấy

Thời gian cứ thế trôi, cô suy nghĩ ra nhiều điều. Rằng họ chưa bao giờ thật sự là một cặp. Valentine đến, cô nhận ra trước giờ cô chưa từng tặng anh gì cả. Cá tháng tư, cô nhận ra cô chưa từng giả vờ tỏ tình, để biết đâu dù chỉ là giả vờ, anh nói anh cũng vậy. Ngày nắm tay, cô nhận ra cô chưa từng thử nắm tay anh, cũng chưa từng thử nói yêu anh. . Lúc gần, lúc xa, nhưng họ chưa bao giờ đi quá giới hạn mà tự họ đặt ra. Cô chợt hối hận, nhưng có lẽ là đã quá trễ để thay đổi rồi. Trạng thái của anh là "đang hò hẹn".

If I could just say the words
All the secrets in my heart
And in my soul you'll hear
Can't you see the love I hide
Slip through my eyes
This silly girl so scared
She just can't say I love you...

Kết thúc du học, cô định ở lại học thêm 2 năm cao học nữa. Cô chẳng muốn về. Anh vẫn đang hò hẹn suốt mấy năm nay, anh cũng chẳng hỏi thăm cô lấy một lời. Có lẽ là anh đã tốt nghiệp. Có khi anh sắp cưới vợ rồi.

Năm anh 23 tuổi, cô vẫn 23. Cô cũng đã gần 24 rồi. Cũng nên nghĩ cho mình, mà sao mãi không nghĩ gì được. Ai cô cũng thấy nhạt, thấy chẳng giống anh, thấy không vừa ý. Toàn người tốt cả, mà sao cô lại từ chối. Bạn thân cô bảo: "Quên thằng nhỏ đó đi" Cô cười: "Nhẽ đâu giờ còn nhớ?"

Nhưng đúng là cô nhớ thật, đi đâu cũng thấy anh. Dưới gốc cây cô đứng, trên ghế đá cô ngồi. Cô nhớ ngày đầu họ gặp nhau, thầm nói đó hẳn là định mệnh, rồi khẽ cười.

..

Sáng sinh nhật 24, cô vào thư viện ngồi. Sinh nhật năm nào cô cũng chui vào thư viện. Ban công thư viện có một góc khuất rất chi là lộng gió. Cô thích lắm, dịp đặc biệt nào cũng ra đây, lúc nhớ anh cũng vậy. Đang ngồi vu vơ nghĩ, chợt có ai đó dùng khăn voan che mắt cô lại. Cô giật nảy người. Giọng ai đó ồm ồm: "Don't worry. I'm a good guy." (Đừng sợ, tôi là người tốt) Rồi người đó ngồi xuống bên cạnh. Cô nghe giọng nửa lạ nửa quen, chuông lòng đột nhiên lại lanh canh gõ. Người đó nói: "Guess who I am?" (Đoán xem tôi là ai nào?) Cô lặng yên suy nghĩ. Chịu thôi, hơi ngờ ngờ, nhưng chẳng biết là ai được. Dù vậy, không khí sao quen thuộc quá, hơi ấm người ngồi cạnh cũng làm cô nao nao.

Cô nhận ra cô chưa từng thử nắm tay anh, cũng chưa từng thử nói yêu anh. Lúc gần, lúc xa, nhưng họ chưa bao giờ đi quá giới hạn mà tự họ đặt ra...

Cô bỗng nghĩ đến anh, cứ thế lặng thinh ngồi mãi, rồi cô khẽ hát, bài hát Happy birthday mà anh với cô thường hát chung vào mỗi dịp sinh nhật. Lời vẫn thế, nhưng nhạc hai đứa tự chế, nên không có ai bắt chước được. Người ngồi bên bỗng cục cựa. Cô lấy hết can đảm, xòe tay ra yêu cầu: "Give me your hands!" (Đưa tay đây coi nào!) Một bàn tay nắm lấy tay cô, nắm thật chặt. Đột nhiên cô òa khóc. Đúng là tay anh mà, đúng là tay anh rồi. Bàn tay biết bao lần cô tưởng tượng sẽ nắm lấy, hơi ấm mà suốt cả đời cô không thể nào quên được. Nhịp tim của anh cô cũng cảm nhận được đây. Rõ ràng là thế, sao có thể lầm được. Nước mắt nước mũi giàn giụa, cô chẳng thèm chùi, cô đưa tay còn lại vuốt lên mặt anh. "I know who you are..." (Tôi biết là ai rồi) rồi vuốt lên sống mũi "You're my boy" (Em là chàng trai của tôi) "You're my man" (Em là người đàn ông của tôi) "My all" (là tất cả).

Năm anh 19, cô 20. Anh cũng nhận được học bổng du học, chỉ sau 6 tháng. Cũng ngôi trường cô đang theo học ấy. Nửa năm qua, anh chỉ đâm đầu vào sách vở, anh nhớ cô đến phát điên đi được, thế nên giờ phải đi ngay. Nhưng đi thế này, anh thấy không ổn lắm. Cái ngăn cản anh ôm cô giữa sân bay đông người, là giới hạn mà anh và cô tự tạo ra lúc nào không hay biết, tạo ra từ một suy nghĩ cố hủ của ngàn đời. Làm thế nào để xóa bỏ đi đây? Làm thế nào để họ có thể thực sự là một cặp. Phi công trẻ lái máy bay bà già, ai bảo là không thể? Định kiến xã hội dẫn họ đi quá xa, ngăn không cho cảm xúc của cô tự do, ngăn không cho anh chạm vào cô một chút. Giờ đã đến lúc anh quay đầu lại. Trẻ con như cô, hẳn chẳng biết làm gì để thoát khỏi mớ bòng bong này.

Nghĩ là làm. Suốt những năm ở cùng một bầu trời, anh trốn cô như trốn giặc, dõi theo cô hàng ngày, nhưng lúc nào cũng lầm rầm mong cô đừng thấy. Cũng may cô vô tâm, chẳng hay biết gì. Anh nhìn cô buồn, thi thoảng cô khóc. Anh biết cô nghĩ gì, nghĩ về ai, nhưng chẳng thể nào ra mặt được. Tình yêu cần thời gian nhiều hơn ta có thể. Cho mãi đến sinh nhật lần thứ 24, ngày cô thích được cầu hôn nhất trên đời, anh mới xuất hiện. "Guess who I am?" "My boy - my man - my all"

Tháng 6, một trai 23 hôn gái 24, chẳng thèm ôm, mà cũng không còn vỗ vai nữa.

Ngày đăng: 29/05/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
Bản sắc thục nữ - quote
 

Trên thế gian này, có một số phụ nữ thích dùng sự dịu dàng để gói ghém tất cả, trong đó có cả đàn ông và cả trái tim vốn trơ cứng như đá của mình; còn một số phụ nữ khác thì lại thích dùng lớp vỏ bọc thật cứng để chụp lên mình, ngăn cách những người đàn ông ở bên ngoài, để bảo vệ cho trái tim yếu đuối của họ

Bản sắc thục nữ - Tiên Chanh

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage