Dù là gió thoảng
Tôi chưa bao giờ thấy ai buồn như vậy! Cảnh vật của một ngày đẹp trời như thế lại dường như nặng trĩu xung quanh anh. Cô đơn và lạnh giá, đó là những cảm giác tôi nhận thấy ở anh, ngay từ giây phút đầu tiên bắt gặp anh ngồi trên chiếc ghế đá màu rêu dưới tán cây da mát rượi ven hồ, sự lẻ loi cua anh đã làm tôi chú ý. Tự nhiên tôi lại rất muốn được nhìn thấy anh cười, nghe thật ngớ ngẩn, nhưng tận đáy lòng lúc ấy tôi đã mong ước như vậy.
Khuôn mặt anh gầy gầy, xương xương đầy vẻ nam tính.Chiếc mũi thon dài hài hoà với đôi lông mày thanh tú làm anh toát lên một vẻ đẹp lạ lùng. Người anh phảng phất một thoáng phong trần bụi bặm, nhưng đôi kính cận kia lại làm anh trông thật trí thức.
Rốt cuộc tôi không thể đánh giá một cách tỉ mỉ chính xác về anh, chỉ biết rằng anh thật giống với một thiên thần từng tồn tại trong trí tưởng tượng của tôi cả thời thơ dại, chỉ có một điều tôi không thể hiểu, rằng thiên thần có cô đơn đến thế...
Ánh mắt anh vô hồn dán chặt vào khoảng không trước mặt, mơ màng không điểm dừng, đôi lúc lại xám xịt nặng nề, và dường như thời gian bên anh không hề di chuyển, vạn vật xung quanh anh không hề tồn tại. Anh ngồi đó lặng im như một pho tượng trang nghiêm trong thánh đường, lúc có, lúc không, lúc lại đầy tâm trạng. Nắng len qua khẽ lá bồng bềnh tóc anh...
Ngay cả khi tôi ngồi xuống bên cạnh anh, anh cũng không hề hay biết. Tôi ngồi đó, thu cả hai chân lên ghế, bó gối nhìn anh, suốt bốn mươi lăm phút. Nhìn đồng hồ thấy con số bảy giờ bốn lăm tôi vẫn không buồn đứng dậy, lòng đầy ắp sự tò mò, hiếu kì và...một chút lo lắng. Đến khi đầu óc trẻ con ngang ngược của tôi lên tới đỉnh điểm, không nhận thức được việc mình đang làm, tôi buộc miệng:
- Anh rất lạ?!
Ba từ thốt ra từ miệng tôi khiến anh giật mình quay lại. Rõ ràng là bốn mươi lăm phút vừa rồi tôi như vô với anh, đôi mắt bất chợt mở to thiếu điều hất văng đôi kính cận lên mấy tầng mây anh vừa ngồi nhìn tôi chằm chằm cũng cho biết anh ngạc nhiên đến cỡ nào.
Kì lạ thay, đối diện với một gương mặt tuấn tú như vậy tôi không hề cảm thấy ngại ngùng, ngược lại rất thích thú là đằng khác. Mặc kệ sự ngơ ngác hiện rõ mồn một trên gương mặt ngô ngố của anh như muốn hỏi nhỏ này ở đâu ra vậy nè, tôi tỉnh bơ:
- Em ngồi đây vừa tròn bốn mươi lăm phút rồi. Nếu như theo quy luật của cuộc sống quỷ tha ma bắt này thì bây gìơ em đang ngồi trong lớp, chuẩn bị học tiết hai và chuẩn bị đối mặt với một trận càn quét. Anh thấy em có giống người điên không, ngồi ở đây gần một tiếng mà cứ như vô hình ấy nhỉ? Chậc, chậc...
Anh phì cười! Có thể vì câu nói tiếu lâm bất cần đời của tôi, cũng có thể là anh thấy tôi điên thật, chỉ biết rằng chắc chắn anh cười là vì tôi. Nụ cười anh thân thiết lạ kì, và khi không kềm chế được niềm vui tôi cũng nhe răng ra cười với anh.
Giọng anh ấm áp: "Sao em lại ngồi đây?". Tôi thôi không cười nữa, thay vào đó là một ánh nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt bây giờ không còn lạnh lùng nữa mà chan chứa niềm thương yêu, rồi tôi nhún vai:
- Vì ...em thấy anh rất cô đơn...
Câu nói của tôi như bị vỡ oà giữa không gian, rơi tõm vào khoảng khắc im ắng đến rợn người.Chính tôi cũng không ý thức được lời nói của mình lại mang vẻ nghiêm trọng đến thế. Anh vẫn cười, nhưng nụ cười sao buồn mang mác, hoang hoải và...lênh láng:
- Ừ, anh rất cô đơn!...
Anh ngồi bên cạnh mà sao tôi thấy xa xăm đến thế, giọng nói như vọng đến thừ chốn rợn ảo nào đó. Anh khiến tôi giật mình! Cho đến khi tôi đứng dậy chào anh để kịp buổi điểm danh, tôi vẫn không hiểu vì sao mình lại có cảm giác đó! Từ xa nhìn lại, tôi thấy anh thật chơi vơi...như viên đá bất hạnh nằm ven vực thẳm, một cơn gió cũng đủ làm nó chênh vênh.
Tôi gặp anh như giọt nắng vô tình rơi tõm vào chiếc là uốn cong. Nhẹ nhàng mà hiu hắt. Tôi ngớ ngẩn lo sợ một ngày nào đó anh sẽ không còn ngồi ở đó nữa, như giọt sương rồi sẽ khô dần theo gió nắng. Anh mơ hồ như giấc mộng mùa thu, lá rơi lá rụng giữa muôn trùng. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã rất sợ anh biến mất, tâm hồn anh mỏng manh như ánh mắt anh vậy. Mùa thu buồn lắm phải không anh?
Ngày hôm sau tôi không thấy anh ở đó nữa, chiếc ghế đá màu xanh rêu trống hoắc trống huơ nhìn thật đáng thương. Có lẽ thiên thần đã bay về trời, về với cội nguồn trái tim. Chỉ có điều...anh bỏ lại một nỗi buồn chất chứa trong lòng tôi, nỗi buồn như cành hoa dại không tên, nhỏ nhắn mà tràn trề...
* * *
Tôi gặp lại anh khi ánh hoàng hôn nhuộm đầy một góc phố. Sự tình cờ chỉ là do anh nói, còn với tôi đó là vì bước chân quen lối hay nỗi lòng không thể quên anh? Gặp lại tôi anh nhe răng cười niềm nở, nụ cười có vẻ thoải mái và tươi sáng hơn. Tôi trẻ con thu cả hai chân lên ghế, anh nghiêng nghiêng thả bóng xuống mát rượi lòng tôi!
Vạt nắng chiều nhoè nhoẹt trên mặt nước, thỉnh thoảng lại ánh lên vài tia sáng lung linh như năm cánh của ngôi sao đêm... Tôi hỏi hai ngày nay anh biến đi đâu, là lên mây làm thơ hay dạo chơi chốn rừng hoang. Anh mỉm cười nhìn vẻ tò mò trên khuôn mặt tôi rồi chậm rãi:
- Anh đi thăm ba mẹ.
Giọng anh buồn buồn xen lẫn vào cơn gió bất chợt ùa đến. Tôi thấy anh giật mình, chỉ là một cơn gió nhẹ thôi! Tôi hồn nhiên hỏi lại:
- Có phải ba mẹ anh ở rất xa?
Anh lắc đầu, đôi mắt xa xăm tận bờ hồ bên kia:
- Không, họ ở rất gần. Nhưng...anh không thể đến gặp họ được. Chỉ là đứng từ xa mà thôi...
Chúng tôi rơi vào khoảng không im lặng. Anh nhặt chiếc lá vàng rời rạc dưới đất, vò nát trong lòng bàn tay...Thì ra đó là nỗi buồn khổ của anh, điều khiến cho nụ cười anh thiếu thốn như vậy. Anh sầu não như vậy cũng chính đáng thôi, có nhà mà không thể về nhà, ba mẹ mình mà không thể tự nhiên ôm chầm lấy, còn gì là buồn hơn! Là tôi có lẽ tôi sẽ khóc rất nhiều. Tôi ra vẻ hiểu chuyện gật gù nói:
- Anh làm ba mẹ giận chứ gì? Nếu em là anh, ba mẹ không chịu tha thứ cho em, em sẽ bất kể mà ôm lấy chân họ, khóc bù lu bù loa lên, rằng con không thể sống thiếu ba mẹ được, không có hai người đời con như thành vô nghĩa. Khóc một trận cho lụt lội thấm đất luôn, nhất định ba mẹ sẽ tha thứ cho anh...
Tôi nói một hồi không làm chủ được bản thân, hứng chí quá tôi đứng lên cả trên ghế khoa tay múa chân như diễn viên tuồng. Anh bật cười làm tôi tần ngần, tần ngần vì nụ cười anh đầy nắng! Tôi giận dỗi giậm chân bình bịch em bày anh mà anh còn cười nữa hả. Anh xua tay rối rít:
- Không, không! Anh cười vì trông em...rất dễ thương! Nhất định lần sau anh sẽ làm theo cách của em, chắc chắn sẽ thành công!
Tôi cười tít mắt: "Em mà!".Chúng tôi cùng cười vang, rộn rã một góc trời.
* * *
Tôi gặp anh thường xuyên hơn và chiếc ghế đá màu rêu ấy với tôi cũng trở nên quen thuộc, thân thương hơn. Hai anh em ríu rít trò chuyện đủ mọi thứ trên đời, những lúc ấy, mọi thứ xung quanh chúng tôi dường như vô hình, dường như bất động. Khoảng cách giữa chúng tôi không còn nữa, nhẹ tênh như gợn sóng lăn tăn, như cơn gió những chiều lồng lộng.
Anh thích thú, chăm chú lắng nghe tôi nói, bật cười vì những lời nói tiếu lâm và những hành động hài hước của tôi. Đôi mắt anh chan chứa tình thương yêu, như tình yêu của một người anh dành cho đứa em gái nhỏ? Anh cũng nói rất nhiều về anh, về gia đình, bạn bè, người thân của anh, nhưng...chưa bao giờ anh kể vì sao ba mẹ lại giận anh đến thế.
Tôi biết mình không nên hỏi và tin rằng vào một ngày nào đó anh sẽ nói cho tôi. Anh hơn tôi có hai tuổi mà chững chạc hẳn, những lời anh nói không mang chất triết lí khô cằn, khó nghe đối với một con nhỏ lanh chanh, ngang ngược như tôi, mà đó như là những lời tâm sự nhẹ nhàng, cuốn hút và đầy thuyết phục! Tôi luôn tự hỏi liệu sau này anh sẽ làm nghề gì, vì nghề nào cũng cảm thấy hợp với anh. Anh trả lời tôi bằng một ánh mắt xa xăm:
- Anh sẽ là một bác sĩ, nếu như...
Câu nói bị bỏ dở giữa chừng như ray rứt, hối tiếc lắm. Có phải đó cũng là nỗi buồn của anh? Tôi nhí nhảnh đổi đề tài:
- Em đố anh thiên thần có mấy cánh?
Anh bật cười thoải mái, nắng vui mừng nhảy nhót trên gương mặt thanh tú của anh.Cứ mãi thế này anh nhé, hãy cười thật nhiều để chôn nỗi buồn thật sâu, thật chặt và...vĩnh viễn.
Tôi quá vô tư khi bên anh.Tôi loay hoay mãi để đi tìm cho thiên thần của mình một nụ cười mà không nhận ra bóng anh mờ nhạt dần trên nền chiều một cách bí ẩn. Bóng anh không còn che mát cả đầu tôi nữa, anh mỉm cười hóm hỉnh: "Bây giờ em mới là bóng mát của anh!". Tôi cười thích thú, không ngớt những giọt lòng xao xuyến.
* * *
Rồi một ngày tôi chờ, anh không đến. Chỗ ngồi bên cạnh tôi không có anh sao cô đơn, lạnh lẽo đến thế. Gió bỗng nổi lên ren rét, mà sao...hơi ấm anh quấn quýt quanh tôi.
Tôi hoảng hốt, cuống cuồng đưa mắt tìm kiếm, mong chỉ cần được thấy cái dáng cao cao của anh.Tôi không hiểu mình. Lòng tôi rờn rợn lo sợ, thấy mình nấc lên mới nhận ra mình khóc, mới biết nước mắt đã làm ướt cả khuôn mặt mình. Tôi hụt hẫng ngồi phịch xuống đất, nhìn xuống hồ nước lung linh nắng, không hiểu sao nước mắt cứ chảy dài không ngớt.
Tôi không hiểu mình, thật sự như vậy, chỉ biết rằng tim có cảm giác rất đau, phải khóc lên để xoa diệu vết thương vô cớ đó. Và khi nghe hơi ấm ngồi xuống cạnh mình, tôi vui mừng quay lại để đón nhận ánh mắt thân yêu của anh, để được nhìn thấy anh, nhưng...đó không phải là anh... Cô bán hàng rong nhìn ánh mắt chờ đợi của tôi đầy thông cảm, cô nắm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi nhẹ nhàng:
- Hãy để cho cậu ấy đi! Đã rất lâu rồi...
- Là sao hả cô? Để cho ai đi?
Tôi cắt ngang mà nghe giọng mình lạc hẳn.
- Hơn một tháng nay con cứ ngồi mãi ở đây một mình...chiếc ghế mà trước kia ngày nào cậu bé ấy cũng đến với quyển sách dày cộm. Cậu ấy luôn khiến cho người khác chú ý bởi vẻ hoạt bát, yêu đời của mình. Và nếu như không có chiếc ô tô điên rồ đó, có lẽ bây giờ, cậu bé ấy đã không phải cô đơn như thế...Chúng tôi...đã khóc rất nhiều...cho nên...
- Cô ơi! – Tôi ngắt lời yếu ớt, cười gượng gạo, nụ cười mà bất kì ai cũng có thể đọc được vẻ lo sợ, hoảng hốt ở đó – Anh của con không vui vẻ hoạt bát như cô nói đâu, anh ấy thật sự rất buồn, rất buồn...- Tôi lắc đầu nguầy nguậy để cố chứng minh rằng người con trai cô nói tôi không hề quen biết, rằng tôi chẳng bao giờ đến đây một mình cả. Gió bỗng nổi lên dữ dội như để chứng minh điều tôi vừa phủ nhận là sự thật và rằng anh không hề tồn tại, tôi nghe lạnh buốt tận xương da, lòng ngực như muốn vỡ tan để con tim hoà cùng gió...
-Nhóc ngốc ơi!
Giọng anh vang lên đâu đó trong không gian, rất gần, rất gần.Tôi giật mình quay lại, nước mắt chảy dài khi thấy anh cười rạng rỡ đón tôi, dáng anh nghiêng nghiêng trong gió, bóng mờ nhạt dưới ánh chiều tà đong đầy tâm trạng.Tôi nhìn anh ngỡ ngàng, anh trong suốt như ánh hoàng hôn vậy. Tôi giơ tay như muốn chạm vào anh, bàn tay vô hồn không sức sống, hụt hẫng. Anh nháy mắt hóm hỉnh:
- Em không chạm được vào anh đâu!
Anh bước lại gần tôi, nhẹ nhàng.giọng anh buồn như vết dao cắt vào lòng tôi nghe ran rát, đau đau:
- Ngay từ lần đầu tiên anh đã hoảng hốt khi biết em nhìn thấy anh! Anh sung sướng biết bao khi một lần nữa được tồn tại với một ai đó!
Từng lời anh nói nhạt nhoà trên đôi mắt tôi, khi nhận ra anh đang dần tan biến, tôi nghẹn ngào:
- Em...
Anh giơ ngón tay gầy dài lên môi ngăn lời tôi nức nở:
- Em như một thiên thần trong cuộc đời ngắn ngủi của anh. Em đã cho anh rất nhiều, em biết không? Nhóc hãy sống thật tốt nhé! Anh sẽ mãi mãi bên em, dù...chỉ là một cơn gió!
Tôi đưa bàn tay mình đặt lên ngực, nơi con tim đang thổn thức nhìn anh âu yếm:
- Chỗ này, anh sẽ mãi sống trong trái tim em!
Anh cười mãn nguyện, đôi mắt qua cặp kính cận long lanh niềm tiếc nuối. Và...anh tan dần ...tan dần...hoà quyện vào không khí cùng cơn gió bất chợt lùa đến đánh rối tung mái tóc tôi. Tôi ngơ ngác, bật cười rồi oà lên nức nở... Nụ cười anh lạc mất nơi nào?!